Trong kinh thành xa hoa tráng lệ, tồn tại một Đông uyển, nơi các hoàng tử của các thuộc quốc được cử đến học tập tại đế quốc.Nhưng thực chất đó chỉ cách để vị hoàng đế ngăn ngừa việc tạo phản của các thuộc quốc bằng cách lưu giữ các vị hoàng tử ấy như những con tin mà thôi. Và Rouzen, vị hoàng tử của vương quốc Sa Châu với bảo kiếm Dao Quỳnh sẽ phải làm gì để được trở về quê hương? Câu chuyện mở ra với nhân vật chính Rouzen, một trong số những hoàng tử bị giam cầm tại đế quốc. Thay vì sa vào cạm bẫy của hoàng đế, kế hoạch nuôi dưỡng những con tin hoàng tộc này thành những kẻ lười biếng, trác táng, mê sắc đắm tửu để kể cả khi có được về cố quốc thì cũng dễ dàng bị thống trị, Rouzen luôn một lòng muốn trở về cố quốc. Ngoài mặt anh giả vờ như một điện hạ hư hỏng để đánh lừa tai mắt của những kẻ theo dõi. Nhưng bên trong thi Rouzen là một người sống rất tình nghĩa, và luôn lấy việc diệt trừ yêu quái là thú vui. :D Đúng với phong cách của Matsuri Akino, dù là thanh bảo kiếm thì cũng có hình dạng con người và có thể giao tiếp. Có vẻ như bảo kiếm Dao Quỳnh tựa như một người thầy, người bảo hộ đối với Rouzen thay vì là một thanh kiếm phục vụ cho chủ nhân. Và nụ cười của Dao Quỳnh thì có gì đó rất D :)) Không thể không nhắc tới yếu tố tình cảm trong manga này. Mối tình của Rouzen điện hạ và nàng công chúa Thúy Liên tuy ban đầu chỉ là cách để ràng buộc các hoàng tử ngoại bang nhưng xét trên khía cạnh nào đó thì cũng là duyên phận chăng? Hai người cùng đem thanh bảo kiếm, cùng một tinh thần trừ gian diệt đạo và cùng bày tỏ thái độ bất bình với sự thống trị tàn bạo của đế quốc. Dù gì cũng là hai kẻ khẩu thị tâm phi, thế nền để tới lúc hiểu rõ tâm ý của nhau thì vẫn là một con đường khá dài. Và liệu họ có vượt qua được bức tường ngăn cách vì thân phận của mình hay không thì lại là một câu chuyện khác. Truyện của Matsuri Atsuri luôn mang một màu sắc kỳ ảo với những câu chuyện về yêu quái đậm chất Liêu chai chí dị, vì những câu chuyện về sự thống trị của phong kiến và cả những điều tâm linh từ truyền thuyết hay linh thú. Và các nhân vật thì luôn sống động hài hước chứ không hề khô cứng và tẻ nhạt. Và độc giả sẽ được gặp lại phong cách triết lý nhưng không khô khan đúng kiểu của Matsuri Atsuri :">