Tôi đã trở thành nữ công tước cũng được 9 năm rồi, sống trong sự lạnh lùng và thờ ơ của người chồng, và đó chỉ là một cái cớ cho việc ngoại tình. “Việc chịu đựng cuộc hôn nhân này bây giờ đã vượt qua giới hạn của tôi rồi. Cho dù cô có khóc lóc van xin với hoàng đế như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể chịu đựng thêm được nữa đâu” “Vâng, thì ra là vậy. Ký ở đây được không ạ?” “Cho nên, cho dù cô có giả bộ đáng thương như lần trước, lần này ta tuyệt đối cũng sẽ không…Cái gì?” Tôi cầm đơn ly hôn với vẻ mặt thản nhiên. “Tôi kí tên xong rồi. Giờ đi được rồi đúng không?” “…….” “À, hai bên ngoại tình nên không cần nói về tiền bồi thường đúng không? Thế thì hãy trả lại số tiền đó cho tôi đi” “…Cô định làm gì với số tiền ít ỏi đó?” Chồng tôi, người đã không quan tâm tôi làm gì trong suốt 9 năm qua, hiện giờ lại đặt câu hỏi cho tôi. Tôi cười và trả lời một cách tự tin. “Tôi sẽ mở một cửa hàng tráng miệng”